Hắn từng thấy kẻ luộc chín ôm xương thịt gặm nhấm, còn thấy kẻ chưa luộc chín, máu me đầm đìa gặm sống, thậm chí còn có những cảnh tượng không thể dùng lời mà hình dung, cho nên điều này đối với hắn căn bản chẳng đáng là gì.
Sau khi tấm chăn được đắp lên, Đông Văn Thù mặt trắng bệch, chắp tay hướng về Lệ Hướng Hồng nói: “Dám hỏi Thành chủ, vì cớ gì lại hành hạ hắn đến mức này?”
Lệ Hướng Hồng đạm mạc nói: “Ngươi chi bằng hỏi xem hắn đã làm những chuyện tốt gì đi.”
Mấy huynh muội cũng chậm rãi quay đầu lại.